Mobiús - ca cuoc bong da bang the cao

Ma cà rồng nước Link to heading

Từ cửa sổ phòng nghỉ nhìn ra biển, trước mắt là một con đường dẫn ra biển dài vô tận. Cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy quen thuộc đến lạ thường. Tôi cố gắng tìm kiếm trong ký ức bất kỳ liên kết nào với con đường này, nhưng dường như trí óc đang lừa dối tôi bằng hiện tượng déjà vu - cảm giác đã trải qua điều gì đó trước đây.

Khi còn nhỏ, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy biển tại Bắc Đới Hà. Những kỷ niệm về bãi biển hầu như đã mờ nhạt, nhưng tôi vẫn nhớ những câu chuyện người lớn kể về ma cà rồng nước vào buổi tối. Họ nói rằng ma dưới biển khó tìm thân thế thay hơn cả, vì phải tuân theo quy luật thủy triều. Không giống như những con sông hồ, nơi mà ma nước chỉ cần dụ dỗ người đi ngang để có cơ hội lấy thân thế thay.

Chính vì vậy, có một quan niệm kỳ lạ rằng những người 228kbet không biết bơi khó mà bị cuốn vào biển khơi. Trong khi đó, những người am hiểu về thủy triều và giỏi bơi lội thì càng cẩn thận hơn. Chỉ có những du khách thiếu hiểu biết mới dễ dàng rơi vào vùng nước nguy hiểm, biến mất một cách bí ẩn. Những người này chính là nạn nhân của ma nước, họ trở thành “thế thân” cho những linh hồn chưa siêu thoát.

Tôi tự hỏi liệu những người không biết bơi mà chết đuối ở đây có trở thành những linh hồn khó khăn hơn trong việc tìm thân thế thay? Hay như bản thân tôi, vừa không biết bơi lại vừa thiếu khả năng đặc biệt nào, phải lặp đi lặp lại vô số lần cảnh chết chìm trong biển cả. Chao ôi! Có lẽ nên chọn một cách chết khác đỡ đau khổ hơn.

Quay lại con đường dẫn ra biển, cảm giác quen thuộc này có thể được giải thích bởi một lý do huyền sv 88 bí: liệu có phải một linh hồn nước nào đó đã nhận ra nỗi sợ nước của tôi và đang cố gắng dụ dỗ tôi bước lên con đường ấy? Hay có thể đó là ký ức của một người từng tự tử trên con đường này, và tôi vô tình bắt được tín hiệu “kênh cái chết” của họ?

Con người luôn xây dựng sự hiểu biết về cái chết thông qua những biểu tượng hư cấu - và “ma” chính là một trong những biểu tượng đó. Ma có tồn tại hay không? Từ nhỏ tôi đã chứng kiến nhiều hiện tượng mà tôn giáo giải thích là sự hiện diện của ma, vì vậy tôi tin vào sự tồn tại của chúng, thậm chí cho rằng chúng chia sẻ cùng không gian với chúng ta nhưng ở một chiều kích khác.

Cái chết đối với tôi luôn là một vở kịch diễn ra trong tâm trí. Khi đứng bên bờ nước, tôi thường tưởng tượng về những hình ảnh bi thương: quần áo gấp gọn, giày dép và di thư đặt ngay ngắn trên bãi biển. Nhưng tất cả sẽ bị xóa sạch bởi dòng thủy triều tiếp theo, biến những lời từ biệt cuối cùng thành rác thải của đại dương.

Con người có hai thái cực trong việc đối mặt với cái chết: hoặc là sợ hãi tột độ hoặc là vô cảm hoàn toàn. Cả hai đều có thể thay đổi chỉ vì một suy nghĩ nhỏ bé. Còn tôi, bằng cách viết về cái chết một cách nhẹ nhàng và thẩm mỹ hóa nó, đã chuyển từ trạng thái sợ hãi sang sự thờ ơ giả tạo.

Nhưng thực chất, tất cả chỉ là hai mặt của cùng một vấn đề - như chiếc vòng Möbius chỉ có một mặt duy nhất. Chúng ta tưởng rằng mình chỉ có thể nhìn thấy hoặc sự sợ hãi hoặc sự thờ ơ về cái chết, nhưng thực tế còn có một góc nhìn thứ ba: sự kính trọng. Vấn đề là những người kẹt trong nỗi sợ hãi khó có thể thoát ra để hiểu rõ nguồn gốc của nỗi sợ ấy.

Trong những câu chuyện ma mà tôi từng nghe, dù cuối cùng luôn có lời giải thích hợp lý, nhưng điểm mấu chốt lại nằm ở bản chất con người: lòng tham, sự ích kỷ và tội lỗi. Người ta muốn tin rằng ma sẽ trừng phạt kẻ ác và ban phước cho người thiện. Nhưng thực tế đôi khi lại trái ngược: người bị ma nước kéo xuống không hẳn là kẻ xấu, cũng chẳng chắc chắn là người tốt.

Nếu đảo ngược nguyên nhân và kết quả, có thể nói rằng những người bị ma ám ảnh chính là vì họ đã phạm phải sai lầm trong quá khứ. Vậy thì sao ma lại chọn người này mà không chọn người kia? Phải chăng ma cũng áp dụng tiêu chuẩn kép như con người hay sao?